(Nhân ngày 18/1 năm Nhâm Ngọ, là ngày Mậu Thìn, là ngày tuổi của tôi, chợt nghĩa đến cái sống và cái chết. Trước bao bạn bè đã mất, tôi làm bài thơ này.)
Chết là hết! Không còn mơ ước nữa,
Bỏ lại sau, bao mối tơ vương,
Ôi! Trần gian sao lắm đau thương,
Chết chưa hết, còn vương vẫn mãi...
Chết đâu phải là không sống nữa,
Nợ trần ai, đâu đã trả xong,
Ta chuyển kiếp, vì bao cuộc sống,
Xóa đau thương, trong cõi nhân gian.