(Nhân dịp 19/5/2002)

Đường Cách mệnh, Bác chỉ ra ngày ấy!

Con bước đi chập chững thủa ban đầu,

Bước tiếp bước, đạp bằng gai, sỏi đá,

Đêm mênh mông đã có ánh mây hồng.

Trời đã sáng, nhưng đích còn chưa tới,

Đường còn xa, khúc khuỷu lắm chông gai

Sương mù đang che khuất đích tương lai

Mò mẫm bước nhưng quyết không lạc lối.

Trời đã sáng, nhưng đích còn chưa tới

Bao mẹ già còn nhòa lệ đau thương

Bao trẻ thơ còn vờ vật bên đường

Khắp nơi nơi, còn bao điều nhức nhối.

Trời đã sáng nhưng đích còn chưa tới

Trên đường đi còn đầy rẫy chông gai,

Lốc nhốc, lô nhô một bầy yêu quái,

Trợn mắt, nhe nanh, giương vuốt cản đường.

Rải rác chúng nhai xương người đã chết

Chúng kéo đàn nhai gặm những con đường,

Những tòa nhà, hàng cứu trợ chẳng thương

Chúng cắm mặt, vục mồm nuốt căng bụng.

Bạn ta hỡi! Hãy kề vai cùng bước

Hãy bền gan đi tiếp chặng đường dài

Hãy đạp bằng mọi trở ngại, chông gai

Hãy vững bước theo hướng tay Bác vẫy.

Hà Nội, 5/2002

Đào Xuân